KHOẢNG LẶNG CỦA RIÊNG TÔI

Dòng đời cứ thế chảy trôi vội vã, cuốn theo cả những yên bình xưa ấy. Đôi khi cứ mải miết chạy theo những điều “tấp nập” ấy khiến tôi thật mệt mỏi. Và tôi đi tìm, tìm về với khoảng lặng của riêng tôi.
Hình ảnh có liên quan
Tôi tìm về với khoảng lặng của riêng tôi giữa một chiều hoàng hôn ngày muộn. Tiếng loa phát thanh hát lên tiếng ca cho những mùa gió trở. Tôi lặng lẽ, lắng nghe tiếng gọi từ một miền nhớ xa xôi thẳm sâu trong tâm hồn.
Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, chiều tà ngả nắng cho một ngày buồn tẻ. Có một người bị kỉ niệm đi qua… Tôi đã từng có một thuở ấu thơ vui đùa cùng một người bạn tri kỉ nhưng bây giờ đã xa cách tận phương trời. Những luống hoa mười giờ đã xế sao còn rộ? Những dư âm của buổi ban đầu đã qua lâu rồi sao mãi vẫn còn mơ?…
Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, những ngày lập đông trời trở gió. Đêm mưa, Hội An về khuya như một nàng thơ ngủ quên giữa rừng già vào một ngày vắng nắng. Những tiếng thanh trầm của bản Trịnh ca vang lên trong căn phòng của bố đầy cô quạnh . Giờ đây, bố vẫn còn thói quen nghe nhạc Trịnh, dẫu không còn nghiện như xưa nữa. Và chẳng biết tự khi nào, tôi đã thuộc lòng những bài mà bố vẫn thường hay mở…
Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, những con đường mòn không bóng người đi, bụi bặm đùa vui vai người viễn khách, những áng mây bẻ cong vạt nắng tinh nghịch leo trèo khắp các nẻo chân trời. Và tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, một bầu trời trong xanh trong đôi mắt ngây ngô chẳng muộn phiền, một dòng sông trên bờ vai, một thế giới trong con tim nhỏ bé. Lớn lên, bước chân đã trải qua nhiều nơi trên mọi miền tổ quốc, đôi lúc thiết nghĩ, liệu có nơi nào yên bình hơn quê hương?
Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, một cõi thu hoang chưa từng vàng lá. Trưa trưa lại nghe tiếng mẹ ru hời. Đã có một thời tôi yêu lắm tiếng mẹ ru con, tiếng đời êm dịu lăn tròn vào giấc ngủ. Để rồi sau này, lớn lên, bất chợt giật mình khi thấy cánh cò bay ra từ câu hát. Thời đại này, tôi cứ mãi lắng tai cũng khó mà nghe thấy được một tiếng ru dịu dàng như một thuở nào.
Tôi đi tìm hoài một chốn thanh yên những chẳng biết tìm đâu, cứ quanh quẩn đuổi theo tiếng gọi của hoàng hôn, của những mùa hoa, của một thời vụng dại. Nghĩ cũng nực cười thay cho chính mình, lớn rồi mà cứ mơ mộng mãi về một thời của những câu chuyện cổ tích. Mẹ bảo, ai đôi lúc lại chẳng bâng khuâng với mớ kỉ niệm đầu đời. Ừ cũng phải, tôi chẳng biết mình có phải là một người hay mơ mộng không, nhưng sao cứ mỗi lúc cuộc sống chẳng có điều gì bận rộn, tôi lại cứ hay quay về với một miền kí ức khắc khoải…
để thương…
để nhớ…
cho một thời đã qua đi…

*lâu lâu tâm sự*

Post a Comment

0 Comments